Ý nghĩa của bảo hiểm nhân thọ

Viết bởi:
  • Bùi Qúy Đôn
  • Đăng ngày:
  • Chủ Nhật, 25 tháng 6, 2017
  • Chuyên mục:
  • In bài
    Cỡ chữ: +A =A -A


    BẢO VỆ CHỐNG MẤT MÁT THU NHẬP

    Thu nhập càng cao thì càng dễ bị mất mát.
    Thu nhập càng thấp thì càng không thể chấp nhận mất mát.
    Nói một cách đơn giản, người ta mua bảo hiểm nhân thọ vì lo rằng họ có thể “ Chết qua sớm”.
    Không ai biết chắc được khi nào mình sẽ qua đời. Bảo hiểm nhân thọ là phương tiện để đảm bảo rằng sự qua đời sớm hay không đúng lúc sẽ không cùng một lúc xoá sạch thu nhập có thể có của một gia đình.

    Điều này cực kỳ hệ trọng đối với người cha, người chồng có vợ và con nhỏ, mọi hy vọng có thể chu cấp đầy đủ cho gia dình sẽ tan biến vào mây khói nếu thấy chẳng may ông ta qua đời.
    Trường hợp một sinh viên mới tốt nghiệp cũng vậy. Người này có một tiềm năng lớn về thu nhập trong tương lai, với điều kiện nay phải còn sống. Bảo hiểm nhân thọ cho phép cha mẹ có thể tiến thêm một bước nữa là bảo hiểm cho chính thu nhập tương lai của con mình, phòng trường hợp bất trắc biết đâu sẽ xảy ra.

    MỘT HÌNH THỨC TIẾT KIỆM

    Ý nghĩa của bảo hiểm nhân thọ - Thay vì cất giấu tiền
    trong các hộp bánh bich quy bằng sắt để ở đầu giường như ngày xưa, ngày nay nhiều người gửi tiền ở ngân hàng. Tuy nhiên, còn có một cách chọn lựa cũng an toàn và hấp dẫn ngang như thế: đó là mua bảo hiểm nhân thọ.
    Chỉ cần để ra một số tiền như nhau hàng năm để mua bảo hiểm nhân thọ, người tiết kiệm khôn ngoan được đảm bảo chắc chắn sẽ đạt được mục tiêu tiết kiệm của mình. Nghĩa là như thế nào ? Chẳng hạn một người mỗi năm đẻ dành được 1 triệu đồng, vậy mất bao nhiêu năm để anh ta có 100 triệu đồng? 100 năm? Thật khó mà thực hiện được. Nhưng bằng hình thức tiết kiệm thông qua mua bảo hiểm nhân thọ, nếu chẳng may mà người đó qua đời thì lập tức người đó đã có ngay 100 triệu đồng rồi.
    Rất nhiều người xem bảo hiểm nhân thọ là một hình thức tiết kiệm cấp cao vì những lý do sau:
    - Tiết kiệm đều đặn: các khoản tiết kiệm thông thường khi bạn hứng lên thì mới thực hiện sẽ không đảm bảo sự tích luỹ.
    - Tiết kiệm có kỷ luật: Bạn cam kết dành ra một số tiền giống nhau, ở một thời điểm nhất định hàng năm.
    - Dù là tiền của bạn nhưng không phải lúc nào muốn rút ra cũng được: điều này sẽ xoá bỏ các cám dỗ rút tiền để sử dụng lung tung và vì thế phá ngang mục đích tiết kiệm ban đầu của bạn.

    TẠO RA TÀI SẢN TỨC THỜI.

    Một ngày nào đó, chúng ta sẽ có rất nhiều tiền. Một ngày nào đó kinh doanh của tôi sẽ phát đạt, phải, một ngày nào đó.

    Nhưng bảo hiểm nhân thọ là công cụ tài chính duy nhất cho phép tạo ra tài sản mong muốn ngay lập tức thời. Nếu bạn mua một hợp đồng bảo hiểm hỗn hợp mệnh giá 100 triệu đồng, đáo hạn trong 20 năm, bạn đã được đảm bảo ngay mục tiêu đó. Nếu không có gì xảy ra trong 20 năm, bạn sẽ nhận được đúng số tiền đó cộng thêm một số các khoản tiền đó cộng thêm một số các khoản tiền mặt khác kèm theo hợp đồng bảo hiểm. Nhưng lỡ chẳng may có chuyện gì xảy ra trước 20 năm thì mục tiêu có được 100 triệu đồng nghiễm nhiên trở thành hiện thực, bảo hiểm nhân thọ đã tạo ra một tài sản 100 triệu đồng ngay lập tức khắc.

    Ngân hàng hoạt động trên nguyên lý: “ Tiết kiệm rồi mới Có”, trong khi bảo hiểm nhân thọ lại hoạt động trên nguyên lý: “ Có rồi mới Tiết Kiệm”.

    Như thế, bất trắc lớn nhất của cuộc đời đã bị loại trừ thay vì phải đặt một dấu chấm hỏi (?) cho cuộc đời thì chúng ta sẽ sử dụng dấu cảm thán (!).

    Bảo hiểm nhân thọ là một kế hoạch tiết kiệm tự hoàn tất. Những hình thức tiết kiệm khác chỉ tưởng thưởng cho bạn khi bạn có đủ thì giờ để tiết kiệm. Bảo hiểm nhân thọ trả cho bạn chính số tiền mà bạn ĐỊNH tiết kiệm.

    CHU CẤP CHO VIỆC HỌC HÀNH CỦA CON CÁI


    Nếu con cái chúng ta đủ trình độ để ngồi trên ghế đại học thì cha mẹ chúng ta đã sáng suốt tiết kiệm để chu cấp đây đủ cho con mình chưa ?


    Tại sao tôi hoàn toàn bị thuyết phục bởi sứ mạng quan trọng của Bảo hiểm Nhân thọ? ( Bert Palo )

    Có lẽ bởi vì nó đã xảy ra với tôi một lần như thế này. Một người bạn của tôi không may qua đời, một người bạn mà tôi chưa một lần đề nghị mua bảo hiểm nhân thọ. Khoảng một tuần sau đám tang của anh ấy, tôi gọi điện cho chị nhà. Tôi hỏi: “Mary, Palo đây mà. Chị có cần tôi giúp gì không?”. Mary làm tôi quặn đau khi chị ấy đáp: “Bert, quá muộn rồi, phải chi hồi đó anh tận dụng cơ hội bán bảo hiểm của mình.”

    Hoặc có thể bởi một sự kiện khác. Tôi ngồi trong đám tang đưa tiễn một khách hàng của mình. Tôi ngồi cạnh người góa phụ và cố gắng an ủi chị. Mọi người thay phiên nhau đến nắm chặt tay chị tỏ sự cảm thông và chia sẻ. Ai cũng có một câu giống nhau: “Chị có cần tôi giúp gì không? Nếu cần thì cho tôi biết nhé!”. Sau khoảng một giờ, tôi nhận ra rằng trong tất cả những người đã đến và mong muốn giúp đỡ, chỉ có tôi là người thực sự có thể đem lại cho người góa phụ sự giúp đỡ cần thiết nhất. Tôi đã bán cho người chồng quá cố của chị một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ, và tấm ngân phiếu mà tôi sắp mang đến cho chị trong một vài ngày tới mới là sự giúp đỡ mà chị thực sự mong đợi. Mặc dù chuyện xảy ra thật buồn nhưng tôi cũng cảm thấy một chút tự hào vì vai trò mà mình có thể giúp đỡ trong những lúc gia cảnh nhà người khác lâm vào tình trạng bi đát nhất.

    Và cũng bởi kỷ niệm buồn của tôi. Tôi đã thất bại trong việc thuyết phục người bạn thân của tôi mua bảo hiểm. Ngày anh hấp hối, Betty vợ anh có hỏi tôi: “Bert, tôi định hỏi anh câu này. John có mua cái bảo hiểm mà anh tư vấn cho anh ấy không?” – Tôi đáp: “Rất tiếc, Betty ạ. John không mua”, và rồi câu hỏi kế tiếp của Betty “Bây giờ anh ấy mua có được không?” - Thật buồn cười phải không? - và cũng thật là cười ra nước mắt.

    Sau đám tang, tất cả bạn bè chúng tôi ngồi quây quần lại với nhau ở nhà người chị của John và kể về sự ra đi của anh. Cánh cửa trước bỗng mở và ba đứa con của John chạy ùa vào. Hai đứa lớn, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, thì chạy nhảy và cười đùa. Đứa thứ ba thì còn đang ẵm ngửa, cháu chưa biết đi vì còn quá bé.

    Chuyện là như vậy, và rồi thì tôi không thể chịu nổi cảnh ấy nữa. Tôi bỏ tách cà phê xuống, lao ra khỏi căn nhà đó. Tôi nhảy lên xe và phóng hết tốc lực về nhà để ôm chặt đứa con trai nhỏ của tôi vào lòng.
    Tôi đã thất bại. Đáng ra tôi có thể làm được rất nhiều cho gia đình John. Tôi có thể đảm bảo cho 3 đứa trẻ được học Đại học. Tôi đã có thể đảm bảo cho người góa phụ chẳng bao giờ lâm vào cảnh túng thiếu, rằng mấy đứa bé luôn luôn có đầy đủ giày, áo quần, thực phẩm và các nhu yếu phẩm khác cho cuộc sống. Tôi đã thất bại!
    Vài tháng sau đó. Một đêm khuya khi tôi trở về nhà sau một buổi gặp gỡ với khách hàng, tôi có lái xe ngang qua chỗ làm cũ của John. Lúc đó khoảng gần nửa đêm, và tôi trông thấy vợ của John.
    Phải, người ta giúp cho chị ấy một công việc ở nơi làm cũ của chồng, một đại lý bán xe hơi. Tôi nhìn thấy chị thấp thoáng qua cửa kính xe hơi khi đi ngang qua. Các bạn có biết không, giữa những chiếc xe hơi, chị ấy đang quỳ xuống để cọ sàn nhà.


    Chi tiết liên hệ



    Bài viết cùng chủ đề:

    0 nhận xét:

    Đăng nhận xét

     
    Copyright (c) 6.2017 by Bùi Qúy Đôn
    Liên kết Blog cùng: Hội Thánh Tin Lành Kiền Bái